|
Ảnh minh họa: PL TP HCM |
Sở dĩ pháp luật không coi phòng vệ chính đáng là tội
phạm nhằm khuyến khích mọi công dân đấu tranh chống lại hành vi tội phạm
cũng như ngăn chặn, hạn chế những thiệt hại do hành vi đó gây ra.
Như vậy. hành động phòng vệ chính đáng theo luật định
có phạm vi rất rộng. Nó không chỉ là hành động chống trả lại người đang
có hành vi xâm phạm tới lợi ích của mình mà còn có thể chống trả lại
người đang có hành vi xâm phạm tới lợi ích của Nhà nước, của tổ chức
hoặc của người khác.
Điều luật chỉ quy định “chống trả lại một cách cần
thiết” chứ không đòi hỏi phải tương xứng do vậy vẫn có thể sử dụng các
công cụ, phương tiện mà có thể gây nguy hiểm hơn so với công cụ, phương
tiện mà người có hành vi xâm phạm đang sử dụng.
Thậm chí, người có hành động phòng vệ có thể sử dụng
công cụ, phương tiện để chống trả khi người đang có hành vi xâm phạm chỉ
tay không. Pháp luật chỉ quan tâm đến thiệt hại mà người có hành động
phòng vệ gây ra có vượt quá giới hạn hay không, có nằm trong mức độ cho
phép để việc chống trả được coi là cần thiết hay không.
Tuy nhiên luật không đòi hỏi thiệt hại mà hành vi
phòng vệ gây ra cũng phải ngang bằng thiệt hại mà người tấn công đe dọa
gây ra. Nhiều trường hợp phòng vệ chính đáng chỉ phát huy hiệu quả khi
phải gây thiệt hại lớn hơn cho kẻ tấn công, có như vậy mới có thể chấm
dứt được hành vi tấn công. Tuy nhiên điều đó không có nghĩa người phòng
vệ muốn gây thiệt hại đến mức nào cũng được.
Nhìn chung, việc đánh giá có là phòng vệ chính đáng
hay không là hết sức phức tạp, đòi hỏi phải đặt sự việc trong hoàn cảnh
cụ thể, phải so sánh tương quan lực lượng, xem xét tính chất quan hệ xã
hội mà kẻ tấn công đang xâm phạm, phương pháp, phương tiện, công cụ mà
kẻ tấn công sử dụng cũng như điều kiện, khả năng phòng vệ của người
phòng vệ…
Như vậy, các quy định về phòng vệ chính đáng chỉ mang
tính định tính chứ không định lượng cụ thể. Do đó, với trường hợp bạn
hỏi, chúng tôi không thể đưa ra một đáp án cụ thể được. Người bị tấn
công trong từng trường hợp cụ thể phải tự phán đoán, quyết định phòng vệ
thế nào và đến mức nào. Nếu kẻ trộm tấn công bằng dao, cách phòng vệ
hoàn toàn khác với việc kẻ trộm tấn công bằng tay không.
Khoản 2 Điều 15 quy định “Vượt quá giới hạn phòng vệ
chính đáng là hành vi chống trả rõ ràng quá mức cần thiết, không phù hợp
với tính chất và mức độ nguy hiểm cho xã hội của hành vi xâm hại”. Quy
định này có thể hiểu là người phòng vệ đã dùng những phương tiện và
phương pháp gây ra thiệt hại quá đáng cho người xâm hại mà tính chất và
mức độ nguy hiểm của hành vi xâm hại cũng như hoàn cảnh cụ thể chưa đòi
hỏi phải dùng các phương tiện và phương pháp đó (Chỉ thị 07/TATC ngày
22/12/1983 của TAND tối cao).
Người có hành vi vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng
phải chịu trách nhiệm hình sự. Tuy nhiên, đây được coi là tình tiết
giảm nhẹ trách nhiệm hình sự cho người phòng vệ.
Luật sư Vũ Tiến Vinh Công ty Luật Bảo An, Hà Nội
|